the internet is a dog that brings me odd socks in its mouth

#13

mình vừa trở về từ gom show - một chương trình âm nhạc bản địa kết hợp cùng các nhạc cụ được chế tác từ gốm. Quả là một đêm diễn đáng nhớ và nhiều cảm xúc. Khi khán phòng tắt đèn và những âm thanh trầm ấm cất lên, cả thế gian như thu lại. Vũ trụ chuyển mình, hướng sự chú tâm về những nghệ sĩ trẻ trên sân khấu. Những âm hưởng gần gũi, thân thương của đàn tranh, đàn nguyệt, tiếng sáo đã dìu dắt các nhạc cụ sáng tạo lạ lẫm như trống chum, trống lãng, chiêng sành, đàn niêu, gốm xoay. Các nghệ sĩ đã thổi hồn vào những vật dụng quen thuộc, đưa các âm thanh rất đỗi bình dị của đời sống thường ngày vào một hòa thanh - một cuộc chuyện trò, tâm sự - để những vật dụng ấy có thể kể câu chuyện của riêng mình. Và thính giả cũng không nằm ngoài cuộc đối thoại này. Những cử chỉ từ đôi bàn tay người đứng bên kia, vuốt nhẹ hay vỗ mạnh trên các nhạc khí, dấy lên những dao động lan tỏa trong không trung như con gió ngọn sóng lướt về phía người ngồi bên này. Và những tâm tư đó không những được cảm bằng tai, mà bằng cả hình hài bởi trong cuộc giãi bày ấy, thân thể người nghe cũng hồi đáp lại bằng những giậm chân, vỗ tay, gật gù hay nhún vai. Tất cả cùng giao thoa trong cuộc tâm tình không chữ nghĩa. Thật kỳ lạ - các cách chúng ta có thể chạm vào nhau! Ngồi trong bóng tối, có những lúc mình đã nhắm mắt lại để nghe rõ hơn cuộc đối thoại vô hình này.

#blog