#18
mì bấm chuông lúc sáu giờ sáng, xin vào chơi cùng mèo và cà kê. Khi ấy chị oishi vẫn còn say ngủ nên tru ra mở cửa. Còn mình mắt nhắm mắt mở dậy hấp bánh bao, cắt sourdough, nấu mì và đun sữa đậu nành. Ăn sáng xong, mấy chú cháu cùng nhau đi cà phê. Huệ mưa nở tím biếc bên những vỉa hè. Thế rồi trời sầm sì, đổ mưa. Mưa dầm dề mãi mới về được nhà. Giờ khi mì đã về nhà, mình tranh thủ ngồi viết. Dạo này mình thường viết ra sổ, phần nào bỏ bê việc viết trên đây. Vậy nên từ giờ mình sẽ dành buổi viết ngày chủ nhật cùng mọi người để viết weeknote cho chỗ này. Hẳn không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng mình vẫn muốn tiếp tục viết ở đây, để giữ lấy chút tự trọng méo mó này. Hay đúng hơn là để đi tìm nó.
sau một tháng, chị và an cuối cùng cũng phải từ biệt việt nam, để quay về london. Lại thêm một mùa hè dông tố. Đã bao nhiêu mùa hè như vậy trôi qua kể từ năm 2016 cho đến giờ? Chị nói, đừng lo - năm sau mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng liệu năm sau nỗi đau còn tiếp tục mưng mủ? Thời gian qua mình đã chẳng thể san sẻ gì nhiều. Mình đã không còn giấu kín được cảm xúc, và để lộ ra những mệt mỏi tới từ sâu thẳm bên trong. Liệu mình còn là khu vườn, còn là chỗ dựa? Trăn trở của những người xung quanh khiến mình nhận ra bản thân đã ấu trĩ, đã rời xa đời sống tới chừng nào. Vậy mà mình luôn tự cho là đã hiểu tường tận cơn bão cùng những trận cuồng phong của nó.
suốt một tuần rồi mình dành nhiều thời gian cho chuyện dọn dẹp và nấu nướng. Đấy là cách mình tiếp tục bước. Mình không muốn những ám ảnh về sự bất lực đẩy bản thân vào tình cảnh kiệt quệ. Mình không mạnh mẽ như mình tưởng. Nhưng ít ra cảm giác tội lỗi đã không còn nặng nề như những mùa hè trước. Điều đó có nghĩa là mình đang vững vàng hơn. Nhưng liệu mình đã thật sự chấp nhận những gì được hiển lộ chưa? Hay vẫn chỉ mấp mé đứng bên cánh cửa?
mình cần viết nhiều hơn cho chị. Lần này vẫn không có bức thư nào để chị mang theo. Mình đã viết một bức thư cho an hoa từ đầu hè, nhưng giờ sang thu rồi mà vẫn chưa gửi. Mình vẫn muốn viết thêm cho an hoa một bức thư nữa. Ít ra mình đã vẽ xong hộp màu cũng như viết bưu thiếp cho an.
hôm trước tại odeon, cuối cùng mình cũng gặp chị ly. Chị mặc váy đen, chân bước nhanh, dáng người thanh mảnh. Chị cao đến cằm mình. Chị có vẻ buồn khi biết hôm mùng 3 tháng 9 mình sẽ không ở nhà. Chị nhìn qua chị loan rồi nhìn sang tru rồi lại nhìn về mình, rất mau thôi, chị nói rằng chị vẫn chưa được trò chuyện nhiều cùng mình. Mắt chị sáng và hàng mi chị đen nhánh. Tru bảo buồn cười thật, bà ly bình thường rất chảnh người ta bắt chuyện còn không trả lời. Chị sắp quay lại anh, và mình ước mình đã hào phóng hơn về sự hiện diện của bản thân trước mọi người.
chị oishi sang ở cùng mình đợt nghỉ lễ này. pwc mới chuyển về capital place nên từ giờ chị sẽ không tiện đường qua đây nữa. Nhưng chị vẫn qua. Buổi chiều bọn mình đi uống bia còn buổi tối thì ngồi uống vang và xem phim. Tới nửa đêm mình chào chị và tru rồi vào phòng đi nghỉ. Dạo này lúc ngủ mình hay mở tấm mành giấy để có thể nhìn ra bầu trời, để thấy tản mát sau màn mưa rơi ánh đèn từ các khung cửa sổ nơi nhiều cuộc đời khác cũng đang trôi trong đêm như mình.