-
#18
mì bấm chuông lúc sáu giờ sáng, xin vào chơi cùng mèo và cà kê. Khi ấy chị oishi vẫn còn say ngủ nên tru ra mở cửa. Còn mình mắt nhắm mắt mở dậy hấp bánh bao, cắt sourdough, nấu mì và đun sữa đậu nành. Ăn sáng xong, mấy chú cháu cùng nhau đi cà phê. Huệ mưa nở tím biếc bên những vỉa hè. Thế rồi trời sầm sì, đổ mưa. Mưa dầm dề mãi mới về được nhà. Giờ khi mì đã về nhà, mình tranh thủ ngồi viết. Dạo này mình thường viết ra sổ, phần nào bỏ bê việc viết trên đây. Vậy nên từ giờ mình sẽ dành buổi viết ngày chủ nhật cùng mọi người để viết weeknote cho chỗ này. Hẳn không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng mình vẫn muốn tiếp tục viết ở đây, để giữ lấy chút tự trọng méo mó này. Hay đúng hơn là để đi tìm nó.
sau một tháng, chị và an cuối cùng cũng phải từ biệt việt nam, để quay về london. Lại thêm một mùa hè dông tố. Đã bao nhiêu mùa hè như vậy trôi qua kể từ năm 2016 cho đến giờ? Chị nói, đừng lo - năm sau mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng liệu năm sau nỗi đau còn tiếp tục mưng mủ? Thời gian qua mình đã chẳng thể san sẻ gì nhiều. Mình đã không còn giấu kín được cảm xúc, và để lộ ra những mệt mỏi tới từ sâu thẳm bên trong. Liệu mình còn là khu vườn, còn là chỗ dựa? Trăn trở của những người xung quanh khiến mình nhận ra bản thân đã ấu trĩ, đã rời xa đời sống tới chừng nào. Vậy mà mình luôn tự cho là đã hiểu tường tận cơn bão cùng những trận cuồng phong của nó.
suốt một tuần rồi mình dành nhiều thời gian cho chuyện dọn dẹp và nấu nướng. Đấy là cách mình tiếp tục bước. Mình không muốn những ám ảnh về sự bất lực đẩy bản thân vào tình cảnh kiệt quệ. Mình không mạnh mẽ như mình tưởng. Nhưng ít ra cảm giác tội lỗi đã không còn nặng nề như những mùa hè trước. Điều đó có nghĩa là mình đang vững vàng hơn. Nhưng liệu mình đã thật sự chấp nhận những gì được hiển lộ chưa? Hay vẫn chỉ mấp mé đứng bên cánh cửa?
mình cần viết nhiều hơn cho chị. Lần này vẫn không có bức thư nào để chị mang theo. Mình đã viết một bức thư cho an hoa từ đầu hè, nhưng giờ sang thu rồi mà vẫn chưa gửi. Mình vẫn muốn viết thêm cho an hoa một bức thư nữa. Ít ra mình đã vẽ xong hộp màu cũng như viết bưu thiếp cho an.
hôm trước tại odeon, cuối cùng mình cũng gặp chị ly. Chị mặc váy đen, chân bước nhanh, dáng người thanh mảnh. Chị cao đến cằm mình. Chị có vẻ buồn khi biết hôm mùng 3 tháng 9 mình sẽ không ở nhà. Chị nhìn qua chị loan rồi nhìn sang tru rồi lại nhìn về mình, rất mau thôi, chị nói rằng chị vẫn chưa được trò chuyện nhiều cùng mình. Mắt chị sáng và hàng mi chị đen nhánh. Tru bảo buồn cười thật, bà ly bình thường rất chảnh người ta bắt chuyện còn không trả lời. Chị sắp quay lại anh, và mình ước mình đã hào phóng hơn về sự hiện diện của bản thân trước mọi người.
chị oishi sang ở cùng mình đợt nghỉ lễ này. pwc mới chuyển về capital place nên từ giờ chị sẽ không tiện đường qua đây nữa. Nhưng chị vẫn qua. Buổi chiều bọn mình đi uống bia còn buổi tối thì ngồi uống vang và xem phim. Tới nửa đêm mình chào chị và tru rồi vào phòng đi nghỉ. Dạo này lúc ngủ mình hay mở tấm mành giấy để có thể nhìn ra bầu trời, để thấy tản mát sau màn mưa rơi ánh đèn từ các khung cửa sổ nơi nhiều cuộc đời khác cũng đang trôi trong đêm như mình.
-
#17
outside, the wind stirs and the rain falls so thick it blinds the eyes. the storm rolls in. and here i am again, slipping back into this space to pour out what’s on my mind. i feel like setting down a thank you and sending it out into the world, though the one meant to see it may never come across it.
-
#16
your message reached me last night.
i don’t know how long it had been waiting. but i know that giving voice to those words couldn’t have been easy. thinking back on what happened still troubles me. each of us holds a story, and it’s a pity there’s no way for us to truly hear the other’s. so what really went on? no one can say anymore. what remains is simply the truth that it’s all behind us now.
ever since covid, for five years now, i’ve lived like a shadow trailing whatever feelings came and went. i told myself i was fine being on my own. but something shifted. through the relationships i’ve been in lately i came to realize certain truths about myself, and discovered old scratches from the past i had never been aware of.
so thank you. thanks for being with me through this stretch of time. for sticking around all this while. for showing me parts of myself i hadn’t yet seen. through this relationship i’ve learned and grown. it means this bond will never be lost. it lives on in who i am today, like a cloud living inside a blossom or in the shade of green leaves. this goes out to you: the perfect cloud mermaid. the gentle, poetic yeti. the highly caffeinated sunshine. the giggly lightning bug. the joyful, twinkling emoji.
may hope and calm be with you, through all that awaits in the days to come.
-
#15
vậy là mọi người đã về nhà.
sáng nay chỉ còn mình mình ngồi trông máy giặt. Rồi mình mình lục đục bê đống khăn tắm ra ngoài sân phơi. Rồi tiện tay phơi luôn những chai lọ, túi nylon cùng vỏ nhựa để cuối tháng mang đến greenlife tái chế. Có lẽ trời sắp mưa. Thấy trên tường và dưới sàn kiến từng hàng bò lổn nhổn. Mình cũng vì thế mà không nỡ hút bụi lau nhà. Sau những rầm rĩ của mấy tuần qua, lúc này căn nhà thật yên ắng. Cảm giác như căn nhà cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Trưa nay cũng chỉ có mình mình ăn thôi. Cái thú của việc ăn trưa một mình đó là có thể dùng tay xé nhỏ rau diếp và xà lách lúc trộn salad. Không cần đến dao thớt nữa. Cần đi bộ ra rừng cọ mua rau. Lúc qua cầu, thấy bóng mình dập dềnh dưới nước.
-
almst
it’s been three years since we last saw each other that and it’s almost funny how little has changed. even though so much has. we’re older, supposedly wiser. maybe a bit more in touch with our feelings (i hope). reaching out took some courage on my part. i have no idea how it felt for you but it seemed to go as well as it could have.
i never know what to expect with you. something’s different now. but there’s still a hauling feeling, a ghost of something, that trails its familiar finger down my spine when you sit too close. it isn’t the same anymore, thankfully, but i think a piece of who we were will always remain. whether we do or don’t, there’s always something in the way you hold my gaze, just a second too long.
are you lonesome? there is a probability i read too much into little things. i don't know. maybe i'm projecting. i've received this feedback before. i strive to stay open and welcoming toward any constructive criticism regarding my conduct and character. it is part of my recovery process, i've been told. but you stayed last night. after everyone left.
we talked. we laughed. we sat in the soothing quiet.
and when you had to leave, i pulled you in, just a hug. and when we let go, your hand brushed mine before resting it in there. just a second—long enough. we both smiled, and i told you i’d see you soon. i wish i could’ve read your mind that night. this morning i thanked you again, telling you how much it meant that you invited me back into your life. three dots, then your reply, “i could sit and talk with you forever.”
years ago, i didn’t know what we were doing. funny how little has changed.
-
#12
tỉnh dậy thấy ấm nóng một bên má. thì ra nắng ngoài cửa sổ ghé vào nhà.
-
#13
mình vừa trở về từ gom show - một chương trình âm nhạc bản địa kết hợp cùng các nhạc cụ được chế tác từ gốm. Quả là một đêm diễn đáng nhớ và nhiều cảm xúc. Khi khán phòng tắt đèn và những âm thanh trầm ấm cất lên, cả thế gian như thu lại. Vũ trụ chuyển mình, hướng sự chú tâm về những nghệ sĩ trẻ trên sân khấu. Những âm hưởng gần gũi, thân thương của đàn tranh, đàn nguyệt, tiếng sáo đã dìu dắt các nhạc cụ sáng tạo lạ lẫm như trống chum, trống lãng, chiêng sành, đàn niêu, gốm xoay. Các nghệ sĩ đã thổi hồn vào những vật dụng quen thuộc, đưa các âm thanh rất đỗi bình dị của đời sống thường ngày vào một hòa thanh - một cuộc chuyện trò, tâm sự - để những vật dụng ấy có thể kể câu chuyện của riêng mình. Và thính giả cũng không nằm ngoài cuộc đối thoại này. Những cử chỉ từ đôi bàn tay người đứng bên kia, vuốt nhẹ hay vỗ mạnh trên các nhạc khí, dấy lên những dao động lan tỏa trong không trung như con gió ngọn sóng lướt về phía người ngồi bên này. Và những tâm tư đó không những được cảm bằng tai, mà bằng cả hình hài bởi trong cuộc giãi bày ấy, thân thể người nghe cũng hồi đáp lại bằng những giậm chân, vỗ tay, gật gù hay nhún vai. Tất cả cùng giao thoa trong cuộc tâm tình không chữ nghĩa. Thật kỳ lạ - các cách chúng ta có thể chạm vào nhau! Ngồi trong bóng tối, có những lúc mình đã nhắm mắt lại để nghe rõ hơn cuộc đối thoại vô hình này.
-
toni morrison interview, mavis on four, 1988
mavis nicholson: do you think it is possible, then, for someone to forgive themselves even when they've done something absolutely terrible?
toni morrison: yes. It's called grace. At some point you do. If you don't, you're in a cul-de-sac. But you have to go through the fire first. You have to experience the full fall, and the complete self-loathing, in order to come around to something like the forgiving of oneself. It's when you skip responsibility, when you use a subsititute emotion like guilt - which is of no use to anyone - but if you feel the real thing which is shame, hatred, humiliation, and self-loathing: that is the door. And if you get through that, then you can forgive yourself.
~toni morrison interview, mavis on four, 1988
-
#14
thứ sáu mọi người hẹn sang ngủ một đêm - có chị loan,
chị hip,ngọc, sophie, sushi, sumi, óng và mì. Ban ngày cả bọn hò hét dưới bể bơi. Đói thì dắt nhau đi ăn, rồi khi mệt thì về dựng lều giữa nhà nằm ngủ. Đã thành cái lệ, vào mỗi cuối hè chúng ta gặp nhau, hục hặc xíu xiu để rồi bịn rịn lúc ra về. -
#11
tru bảo, nay là ngày nóng nhất mùa hè này.
và mình thì đang dọn dẹp cho xong những lưng chừng ngày qua để lại. Mở tung các cánh cửa ra, để ánh nắng gắt gỏng ùa vào nhà. Nắng hong khô tấm chiếu cói và những lớp áo gối. Rèm từng tà đứng lặng thinh, khép mình trước cảnh ngột ngạt.
cuối hè rồi, sang tuần là lập thu. Cái nóng oi ả đã leo đến đỉnh điểm. Nay mai thôi heo may sẽ thổi, lựu sẽ chín, cho tiết trời dịu lại. Sẽ không còn những trưa nắng chang chang, lang thang cùng nhau trên các con phố. Nực nội, nhìn nhau chẳng ai nói gì. Dẫu nhiều lời chỉ có thể cất lên trong sự bức bối ấy, nhưng những hò hẹn dang dở thôi đành cất ngăn kéo đợi mùa sau.
nhắc tới hẹn hò, đêm qua mình thấy ông bà. Vẫn thật lạ, cách duy nhất để thấy ông bà những ngày này là nhắm mắt tìm trong mơ. Dần dà, giấc mơ sẽ là điểm hẹn duy nhất cho mọi cuộc gặp gỡ. Thậm chí, ngay cả khi đôi bên vẫn còn ở trên đời. Trong tháng rồi mình đã mơ thấy hz, mơ thấy hà, mơ thấy những người bạn cũ. Liệu giấc mơ có đủ chỗ? Bởi con tim ấm nóng vẫn không ngừng lượm lặt thêm nhiều thật nhiều.
-
#10
my baby's cries laughing on my bed i've pretended i knew the way especially when our love-angel unleashed that day i'll feel perpetual i feel perpetual i feel perpetual
-
#9
toàn chuyện vặt vãnh: page weight hiện giờ của site là 74.8kb. Nếu không import font từ google thì chỉ còn 9.95kb. Nhưng nếu không import font từ google thì mình không tìm được font monospace nào sẵn có trên mọi trình duyệt và hỗ trợ tiếng Việt ngoại trừ courier new mà courier new thì không đem lại cảm giác như mình mong muốn.
hôm nay hoàn thiện thêm được phần ascii art để làm site map cho homepage - mình đã bắt chước và chắp nhặt từ các artwork trên mạng, rồi dựng lên một nơi có cảnh quan phù hợp với hình dung của mình về site.
những ngày này mình khá tận hưởng việc viết, nhất là khi không có internet. Mình từng nghĩ việc không thể đồng bộ ngay lập tức giữa các thiết bị sẽ là một bất lợi. Nhưng không, nó giúp mình tự do hơn trong chuyện viết. Mình luôn phải bắt đầu với một trang mới, rất ít khi cần viết tiếp những gì bỏ lửng. Bởi vậy mà mình đã viết bừa phứa khắp mọi nơi: trên scrivener, libre office hay notesnook. Trước, toàn bộ chuyện viết lách và lưu trữ đều được thực hiện trên scrivener. Nhiều khi nhìn những đoạn viết dang dở khi mạch cảm xúc đã đứt quãng nhưng cũng chẳng nghĩ đến chuyện sẽ bắt đầu lại trên một trang mới. Giờ thì đỡ hơn rồi. Cùng một chuyện nhưng mình viết tràn lan khắp mọi nơi. Sức mạnh của phi tập trung hóa. Thậm chí mình còn mang bên người ba quyển sổ để luân phiên viết những khi không muốn nhìn vào màn hình.
việc chuyển ghi chú lên đây, dẫu phải thực hiện thủ công, cũng không là trở ngại. Mình làm chuyện ấy hoàn toàn ngẫu nhiên và có phần bừa bãi. Thú thật mình khá thích việc chỉ đăng những gì đã viết sau vài ba ngày. Có những điều dễ chấp nhận hơn khi ta cho chúng thời gian, giống như lên men đậu tương vậy.
-
#8
chị hẹn qua nhà ngủ. Cứ đinh ninh chiều chị mới qua mà gần trưa chị đã sang rồi. Chị mặc bộ đầm màu dương xỉ họa tiết hoa trắng của rue des chats. Cái đêm bọn mình ngồi ở longer than a summer chị cũng mặc bộ này. Hôm ấy trời mưa. Hôm nay nắng như đổ lửa. Chị đến, và chị muốn ngủ trưa. Mình cũng ngủ trưa cùng chị - dẫu lúc đó mới mười một giờ. Chị ngủ tới đầu giờ chiều thì dậy. Bọn mình đi bộ ra quán sushi ăn trưa, rồi lại đi bộ về nhà ngủ tiếp. Chị thiếu ngủ quá chừng. Lúc chị tỉnh trời đã nhá nhem. Bọn mình cùng tru ra bờ đê dạo bộ. Hơi trễ, nên không có hoàng hôn nào cho chị. Cả ba đi uống bia rồi về nhà. Mình đứng trong bếp pha kombucha dâu tằm, tru trong nhà tắm, còn chị nằm dài trên ghế lười. Mới đầu tháng, trăng còn non chưa tỏ mặt. Phía con sông, đêm đen thẫm một màu như nhung. Chợt chị gọi tên mình; mình ngó xuống, thấy mắt chị lăm lăm hai hàng nước. Từng giọt chạy dài, mình bỗng thu nhỏ lại chỉ bằng một hạt cải. Giữa biết bao điều có thể nói ra: chẳng một tiếng nào cất lên cả.
-
#7
i ran into a woman who brimming with ardor this morning. On her way to work she spotted me and my dog loitering under the bridge’s arch, up to no good. Her face lit up, as if she were greeting an old friend she hadn't seen in ages. And before i knew it, she hurried over to my dog, crouching down to run her fingers through his fur, hugging him softly. She smiled. And i melted. Her wide beaming smile gathered sweet little wrinkles at the corners of her eyes, tracing out little crow’s feet of joy oh the marks of pure delight. She breathed life into the air around her. Once they’d gotten to know each other, she leaned in and rested her cheek on my dog's cheerful face. While i stood off to the side watching their unexpected little get-together unfold. Somehow, my dog always finds a way to bring new friends into my day.
-
#6
dưới vành mắt bão triền miên xoay chuyển, có những chập mây trắng nắng vàng. Gió xô lá dịu dàng phố xá trông thật êm ả. Nhưng cũng có khi dông bất ngờ ập tới, mang đến gió giật cùng sấm rền vang. Chính lúc mưa trắng xóa trời, trông ra từ bếp, mình bắt gặp một bóng chim trắng trên cao đang bổ nhào về phía rặng cây. Gần đáp thì lượn một vòng dài có lẽ do gió cuốn. Rồi lặn biệt tăm vào màn nước mù mịt. Không biết chim có tìm được nơi trú trong cơn dông này?
-
#5
tranh thủ mưa ngớt mình và tru rủ nhau ra ngoài nhặt cành rụng và hái ít cỏ dại. Lượm được một nhành tre, hai cành điệp, ít cỏ gấu, cỏ may, dền cơm, cùng vài bông cúc bách nhật đang đứng nghiêng ngả sau bão.
-
#4
có lẽ đang trong tâm bão thành thử khi này trời đất tĩnh mịch lạ thường: mưa ngừng rơi còn cây cối thì nép mình vào yên ắng.
-
#3
lúc ăn cơm xong trời nắng chang chang. Hai đứa rủ nhau lên bè tre, men lối đầm súng về nhà. Thoạt đầu còn hí hửng, khoan nhặt mái chèo. Cười nói tíu tít. Khốn nỗi, đầm um tùm súng. Bè nhích được chút thì mắc hết lùm này tới bụi kia. Thành ra lết được chục mét là mồ hôi đầm đìa, mệt bở hơi tai. Rốt cuộc nhìn nhau cười khổ, đành tấp vội lên bờ đi bộ cho nhanh.
-
#2
sau trận cuồng phong hôm qua, miền bắc có thêm một ngày để chuẩn bị trước khi bão wipha đổ bộ. Sáng nay trời quang, mây tạnh như chưa từng có cơn dông nào ghé qua. Chỉ còn hàng cây đổ rạp. Những cây ban, cây điệp, cây bạch đàn thân gầy rạc đã đành; nhưng ngay cả cây bồ đề cổ thụ gốc ba người ôm, sừng sững bên vịnh đảo, cũng gục ngã. Vậy là đủ thấy sức gió mạnh đến chừng nào. Thế mà mấy cây dâu tằm, lá của chúng cà kê vẫn thường nhấm nháp, lại không hề hấn gì. Cỏ mần trầu, cỏ gấu, cỏ may cũng đua nhau mọc khắp nơi, chẳng đoái hoài gì tới bão. Không biết mấy ngày này tụi ve, tụi châu chấu đang lánh mình nơi đâu?
-
#1
giờ mới để ý: hễ khi nào mình nổi hứng dựng web thì trời lại mưa. Như dạo tháng chín năm ngoái, bão yagi ập đến ngay lúc mình bắt đầu viết những dòng html đầu tiên cho rugtides. Hay hồi tháng hai năm nay, ngồi làm u-u.boo thì trời mưa phùn gió bấc. Còn bây giờ, trong cơn siêu dông trước thềm bão wipha, mình nặn ra trang d.u-u này. Ngoài cửa gió rít từng hồi. Mưa trắng xóa trời. Mỗi site dựng lên như để là nơi trú ẩn của mình trên cyberspace. Trú khỏi sự khắc nghiệt của thời tiết hay điều gì thì mình không biết.